CHUYỆN TƯỞNG VIỄN...
Viết tranh thủ
lúc các nhà biên kịch Hollywood đình công.
“... Xảy ra vào chiều tối 15 tháng 12 năm 200...
Hoàng hôn. Mưa. Một trời... mây ướt
sũng. Một mặt đất... nước mênh mông. Một biển... xe hai ba bốn mười hai bánh.
Một rừng... “nồi cơm điện” nhấp nhô trong nước từ trên xuống, từ dưới lên. Một
vùng tối nhập nhoạng vì điện đóm đã cẩn thận được cắt...
Cảnh kẹt xe vào giờ cao điểm buổi chiều ở một thành phố “hại điện”, tiến
tân, vùng nhiệt đới...
Một người đàn ông uể oải lột cái khẩu trang than hoạt tính vứt tòm xuống
nước, chui đầu nhìn xuống qua khe áo mưa của mình, xem đứa con còn ngủ trên ghế
“súp” trước xe hay không rồi thở ra, nhẹ nhõm: đứa bé vẫn còn đó, chưa giao cho
hà bá trên cạn. Một người đàn bà trẻ
trên chiếc bay- xì kế bên mệt mỏi mọp người, gối lên tay lái, chuẩn bị
“phê”, mặc cho mưa bồm bộp...v.v...và v.v...
Dòng mưa. Dòng người. Dòng nước. Dòng nồi cơm điện. Dòng xe. Tất cả đều trơ
gan cùng tuế nguyệt.
Bỗng tiếng sấm đinh tai, một làn chớp nhoáng ngoằng ngoèo vào đúng cây me
đại thụ đang lạnh run bên đường. Cái cây loé lên ánh sáng thà một phút huy
hoàng rồi “từ tốn” trồi lên khỏi mặt đất- À không, mặt nước- rồi cũng “từ tốn” ngã vật ra phía cả rừng người đang
chết cứng dưới mưa trên nước. Quá nhiều tiếng hét át cả tiếng mưa nhưng không
một ai nhúc nhích hay cục cựa- làm gì có chỗ chạy?- khi cái cây như thần chết
ôm choàng lấy đám đông...”
Tiến sĩ giấy “Sắp bị đì”- chủ hãng phim “Thành phố tôi yêu” bật dậy, vung
tay, rớt cả tàn xì gà vào mặt viên trợ lý đang xớ rớ kế bên: “Tuyệt! Mẹ nó! Thế
mới là phim kinh dị chớ! Mày mời ngay đạo diễn Quản Lý Tồi đến đây. Dựng ngay!
Quay ngay!
HẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét